Có một đêm tỉnh giấc Tôi thấy cần viết một tờ di chúc Của một người sống giữa cuộc đời Mà chỉ là một gã giang hồ cắm trại
Đốt lửa bằng thơ Tôi ca, tôi hát Nhưng khi những người thích ngao du Đến xin cùng nhập bọn Tôi vẫn khước từ
Có cả những người con gái Đến bảo tôi yêu Tôi cũng vẫn khước từ
Làm thế nào được? Tôi chưa già nhưng cũng không còn trẻ Tôi chưa cằn cỗi Những cũng không còn là một gã trai tơ Có trăng, hoa, chim, bướm thì tôi làm thơ Nhưng vẫn không quên Chỉ là hiện thân của một người tử tù Có gục đầu nhìn cuộc đời Cũng chỉ như nhìn khung cửa nhà giam Vẫn có một chút trời xanh Nhưng rất nhiều đơn độc
Sẽ có một buổi ban mai Mắt vẫn mở to Mà lòng không thỏa đáng Miệng không thể hát ca những lời hoan lạc Tôi nhổ neo: Tôi chỉ là người nhân ngãi của cuộc đời Sống bên nhau không bao giờ hôn thú
Tôi đến đây không ai mời Cũng mong rằng: đi đừng ai giữ Có nhớ, có thương Có tạc nên tượng hình bằng đá trắng, đồng đen Đừng bày giữa những công trường Xin nhớ để giùm ở một góc công viên Để những đêm khuya (rất khuya) Tôi nhìn mặt trăng soi gương Và ngắm những người yêu nhau tình tự.
|
1 nhận xét:
Nguyên Sa rất sâu lắng! Em hay nghe bài"Tháng sáu trời mưa" của NS!
Đăng nhận xét