Chủ Nhật, 3 tháng 1, 2010

Viết từ đồng bắp 5

Đầu năm khai bút

Một mùa Đông nửa lại đến. Năm nay tuyết chỉ lất phất rơi. Những hoa tuyết tí hon xoay xoay trong gió rồi nhanh chóng tan vào đồng cỏ bao la. Nhửng luồng gió thổi từ Bắc Cực tràn xuống phương Nam mang theo hơi hướng của bà chúa Đông băng giá. Lạnh lắm. Đốt them bao nhiêu củi củng không làm ấm hơn lên như mọi năm.

Năm nay nghỉ phép cả hai tuần từ trước Giáng Sinh cho đến Tết Tây thế mà chẳng viết lách được gì. Cứ nằm phểnh ra nhìn lên trần nhà suốt ngày. Phải chi có mấy chú thạch sùng mà ngắm thì đỡ buồn nhỉ???

Đêm nay, hàn độ xuống đến 9oF tương đương -12.77oC. Đang ngổi thừ nhìn lò sưởi – ánh lửa bập bùng - tiếng củi cháy lách tách – mùi gổ hăng hăng – thì vợ bảo muốn ăn khoai lang tây vùi tro nóng thì bà ấy làm cho làm mình chợt nhớ ông nhà thơ Nguyễn Chí Thiện.

Nhà thơ ngục sỹ từng viết nhửng thứ tầm thường như củ khoai hà nhím (khoai bị sâu) củng được “lên đời” lên hương nhờ đảng mó bàn tay “nông ná” vào. Mình kể cho vợ nghe khiến bà ấy cười rúc rich. Chị hai phán ngay – ông già, ông ăn khoai này đừng khen ngon nhá. Khéo lại bảo khoai mất trinh (bị đảng mó vào). Cười lục khục ầm lên khiến hai anh cu con đang ngáy gần đó củng mở mắt cười hùn. Con tớ chính thị phó thường dân Nam bộ. Lúc nào củng nhe răng cười được. Cái trò này tớ khoái vì khi chúng thức bao giờ cũng toe mồm ra cười. Xinh lắm.

Khoai sùng thành vô giá trong tù nhờ bàn tay đảng. Hay thật. Đảng tài thật đấy. Thế nhưng ông nhà thơ chưa thấy những thứ vô giá lại nhờ đảng thành ra vô.. giá trị. Thí dụ như lòng yêu nước của dân chúng chẳng hạn. Có quý không? Có vô giá không? Ấy thế mà đối với đảng thì lòng yêu nước chỉ có giá khi buộc phải dính thêm cái mẩu thừa ghẻ lác “iêu chủ nghĩa sở hụi”! Chưa hết đâu nếu đụng vào cái đề tài nhạy cảm “mu-chồ taboo” – chunkua xâm lăng – thì alêhấp cái “tình dân mênh mông”(*) kia phải dẹp qua một bên. Nếu tớ là cái anh chệt ma bùn hujintao kia chắc tớ cũng phải kêu – tao đâu cần chúng mày brown-nose đến thế!!! Tớ xài đở tiếng mẽo vậy - đếch biết các ku khựa có chử nào xài cho trường hợp rất ư là… hũ hóa này.

Dân mình hay kêu các đ/c chun…ương (not chunkua, yet) đều là con của boác. Nếu như đi tu có pháp danh là Thích thì đi nàm đầy tớ cho nhăn răng (nhân rân) thì phải có bí danh chung là “Chín Nụa”.  Có vậy mới giống boác! Khi boác “đột ngột chuyển sang từ trần” thì tờ di chúc có phê là boác đi gặp kụ Kác-mát và kụ Nê-ninh. Tại sao boác không đi gặp choa mí lị moá dưới chín suối mà đi gặp hai ông tây cà-lồ râu xồm mắt xanh mũi lỏ? Kỳ bí thế!! Ậy nhưng boác nói thật lòng đấy. Boác biết cái cõi đi dzề của boác phải cùng chổ của các ông mang lại “độc lập-tự do-hanh phúc” cho nhân loại chớ người "tầm thường" không có công với kách-mệnh như choa/móa thì gần sắp có tiêu chuẩn vào chổ này nhá. Các đấng kao kấp như hai kụ vừa kể rồi thêm ông xít-ta-lin rồi ông vừa-hít-vừa-le rồi kụ “nông” nửa nhé. Có điều hơi loạ là các kụ kể ra đây kụ nào cũng râu từ râu rìa tới râu kít mũi trừ một kụ tên “nông” mà mặt mũi lại trơn lu. Kụ này hay nói xuôi làm ngược nên chi tên là “nông” mà phải hiễu kụ nà nô-he. Okay!!! Cái chổ này hưởng theo cấp nha. Free kùm free chảo dầu sôi free everything ....

Đang nhấm mẩu khoai… chẳng mấy gì “ngon” chợt nghỉ sao không viết lại chuyện này. Sang năm giở ra xem lại chắc thú lắm.

* "tình dân mênh mông" hay dân gọi là "tiền dân mênh mông xài sướng thí mother" là một tác phẩm "ngon" trong văn học xứ Lừa - quên choa nó tên tác giả rầu...

Không có nhận xét nào: