Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2010

Chưa bao giờ buồn thế

Cung Trầm Tưởng

Lên xe tiễn em đi 
Chưa bao giờ buồn thế 
Trời mùa đông Paris 
Suốt đời làm chia ly

Tiễn em về xứ mẹ 
Anh nói bằng tiếng hôn 
Không còn gì lâu hơn 
Một trăm ngày xa cách

Ga Lyon đèn vàng 
Tuyết rơi buồn mênh mang 
Cầm tay em muốn khóc 
Nói chi cũng muộn màng

Hôn nhau phút này rồi 
Chia tay nhau tức khắc 
Khóc đi em. khóc đi em 
Hỡi người yêu xóm học 
Để sương thấm bờ đêm 
Đường anh đi tràn ngập lệ buồn em...

Ôi đêm nay 
Chưa bao giờ buồn thế 
Trời mùa đông Paris 
Suốt đời làm chia ly

Tàu em đi tuyết phủ 
Toa anh lạnh gió đầy 
Làm sao anh không rét 
Cho ấm mộng đêm nay 
Và mơ ngon trên khắp nẻo đường rầy !

Trời em mơ có sao 
Mình anh đêm ở lại 
Trời mùa đông Paris 
Không bao giờ có sao

Trời mùa đông Paris 
Chưa bao giờ buồn thế !

1 nhận xét:

Hoang Hac nói...

Nhà thơ Cung Trầm Tưởng là 1 phi công của Quân lực VNCH. Ông lả người cùng thời với Giáo sư Đại tá Nguyễn Xuân Vinh và cố Thiếu tướng Nguyễn Ngọc Loan.
Sau biến cố 1975, ông bị cs bắt đi đày ở Hoàng Liên Sơn. Ông viết...
"Áo tù thẫm máu đôi vai
Bàn chân nứa chém, vành tai gió lùa
Ngó tay bỗng thấy già nua
Cứa em thân xác thấy mùa thu qua
Môi cằn má hóp thịt da
Ngô vơi miệng chén canh pha nước bùn
Đêm nằm ruột rỗng vai run
Đầu kề tiếng súng chân đùn bóng đêm…"

Nhưng sự trả thù dã man của cái chế độ "tiến bộ nhất của loài người" về phương diện độc đoán, man trá, và phi nhân tính không làm nhà thơ suy sụp. Ông kiêu hãnh nói
"Cõi sầu ta tinh khiết
Thép quắc vầng trán cao
Phong sương dệt chiến bào
Với máu se làm chỉ
Đã đi trăm hùng vĩ
Xông pha lắm đoạn trường
về làm đá hoa cương
Gởi đời sau tạc tượng"