Thứ Năm, 27 tháng 12, 2007

viết trong đêm 29 tháng Tư năm 2004 để tưởng niệm về nhửng hy sinh vô tận của người lính Việt Nam Cộng Hòa


Giử vững niềm tin

Ba mươi năm rồi kể từ những ngày tự do hiếm hoi của người Việt Nam chìm dần trong cơn hấp hối. Chúng ta chỉ còn lại một mình. Đơn độc. Thân xác đầm đìa máu me thương tích. Vẫn tiếp tục cuộc chiến đấu dù cán cân quá lệch.

Người Mỷ đã rủ bỏ những lời hứa hẹn lớn lao của một siêu cường. Người Việt Nam vì lòng yêu tự do đã đổ máu chống Cộng sản cho cả thế giới tự do được tự do sống an lành và phát triển. Nước Mỷ an tâm ra đi khi nước cờ chiến lược mới đã vào thế trận.

Những ngày cuối cùng của tự do. Lửa hừng hực đỏ. Vàng thau không còn lẫn lộn. Bộ mặt giả của đồng minh rơi xuống. Tàn tệ. Xấu xa. Bộ mặt thật của những lảnh tụ thề sống chết với đồng bào chiến sỷ lộ rỏ. Nhơ nhớp. Gớm ghê. Và những người lính Việt Nam Cộng Hòa dũng cảm đứng lên dựng nên một bức thành mỏng manh cản ngăn làn sóng đỏ hung tàn cuồng nộ. Những người lính cô độc nhất lịch sử. Giặc đâm đàng trước và bạn đâm đàng sau. Vẫn chiến đấu đến giờ phút cuối cùng trong cơn bàng hoàng của người nhận ra mình đã bị bức tử. Vẫn hiên ngang giáng cho quân thù trận đòn Xuân Lộc đau đến “rên mé đìu hiu”. Những chiếc T-54 cháy đỏ ở khu Nguyễn Văn Thoại - bệnh viện Vì Dân là câu trả lời cho lủ giặc khát máu. Và cả cho cái thế giới tự do ích kỷ kia.
Tấn tuồng đẩm máu đã hạ xong màn đầu. Bây giờ người còn ở lại hay kẻ đã thoát đi đang ngậm ngùi đau đớn. Nước mắt oan khiên tiếp tục chảy trên miền Bắc và lại bắt đầu chan hòa trên mắt trên môi của miền Nam.

Người Mỷ nói – The winner takes all. Cộng sản vào Nam. Vênh váo cái vẻ thằng mán về thành. Vơ vét. Cướp đoạt. Người sống trong cư xá không quân Tân Sơn Nhất, trong thành Ông Năm bị đuổi ra tay không. Bi thảm. Nước mất nhà tan. Những người lính Việt Nam Cộng Hòa thân thể còn mang nặng chiến thương đẫm máu bị đuổi ra ngoài Tổng Y Viện Cộng Hòa. Lê lết. Đắng cay.
Người Việt Nam nói - Được làm vua, thua làm giặc. Những người đồng minh củ gìờ cũng hòa giọng với những kẻ chiến thắng. Truyền hình Mỷ nói, “Chúng nó mất tự do vì chúng nó không chịu chiến đấu”. Ngài tổng thống Hoa Kỳ đồng ý, “Yes”. Báo chí truyền hình Mỷ Pháp thay nhau trút hết mọi thứ tệ lậu trên đời lên đầu người lính Việt Nam Cộng Hòa - kẻ bị bức tử mang thân thể vẫn còn đang ứa máu. Người Việt Nam chợt nhớ câu ca dao - Bậu gieo tiếng dữ cho vừa bậu đi. Phủi xong cam kết. Rũ sạch nghĩa tình.

Và dĩ nhiên còn ai cao giọng gầm thét hơn những con quỷ đỏ Hà Nội. Chúng ví von Saigon là cái chổ xấu xa nhơ nhớp nhất của một con điếm bán mình cho Mỷ. Thế mà cán bộ từ cao tới thấp của cả miền Bắc sùng sục “tranh đấu” để được đi vào Saigon. Đi vào cái ổ nhơ nhớp. Vào, Vơ, Vét, Về. Miền Nam cười tủm tỉm. Khi những người chiến thắng miền Bắc vào thăm gia đình trong Nam xin xỏ cái này cái nọ. Mỷ xấu lắm nhưng đồ Mỷ tốt lắm! Miền Bắc cười hận. Vì nhận ra mình đã bị một quả lừa ngoạn mục. Hy sinh giải phóng miền Nam để thấy trong Nam chẳng ai muốn mình vào “giải phóng”, để thấy mình chết dở sống dở vì cái lý tưởng phi nhân, và để thấy cảnh cung tàn điểu tận đang đến rất gần.

Ba mươi năm rồi kể từ ngày cả nước Việt Nam tiến lên xây dựng Chủ nghĩa Xã hội. Lớp phấn Cách mạng son Giải phóng sớm phai trên bộ mặt nung núc của lê duẫn và bọn đồng đảng. Thi đua tha hóa và hũ hóa. Thi đua bóc và thi đua lột. Dân đói dân nghèo hy sinh cả tánh mạng cho Đảng ta xây riêng thiên đường Cộng sản. Các đảng viên cao cấp tha hồ “làm theo năng lực - hưởng theo nhu cầu”. Ai cũng biết “anh ba” lê duẫn có bao nhiêu vợ. Ai cũng biết võ văn kiệt có bao nhiêu dollar để bên Thụy Sỹ. Và không ai “care” có bao nhiêu là kẻ không tên nhắm mắt cho con gái đi làm điếm, con trai đi ăn cắp vặt hầu có chút tiền mua khoai ăn qua cơn đói.

Cán bộ Đảng nói – “Đê-em-mờ dân”. Nghe thật là sướng. Lâu lâu mới nghe Đảng nói thật một lần.
Chúng ta ra đi. Những con đò mỏng manh trên biển Đông dẫy đầy bất trắc. Hải tặc. Bảo tố. Cá mập. Đói khát. Bốn người đi – Hai người nuôi cá - Một đứa má nuôi – May còn có đứa con “lucky” qua tới bến bờ tự do đi làm gửi tiền về nuôi má. Thần chết ăn quen trên những xác thân mang dòng máu Việt. Khoái trá. Thỏa thuê.

Những người Việt Nam Cộng Hòa thoát chết từ các trại tập trung cải tạo nhờ Đảng ta trí tuệ hơn người. Nga Xô và Trung Cộng còn thua xa. Bọn quan thầy chỉ biết giết. Đảng ta hơn hẳn các đồng chí anh em. Giết làm gì. Giam làm lao nô. Chờ ngày mua bán mặc cả.

Trời vẫn không phụ người lành. Chút hối hận trong lòng chăng? Hay là một siêu chiêu trong nước đi cờ mới mà siêu cường lại ra tay cứu nhửng kẻ bị bỏ rơi hơn mười lăm năm về trước! Người tù cải tạo lần lượt ra đi làm lại cuộc đời trong lứa tuổi về chiều. Nước mắt lại tuôn trào. Người Việt Nam dể khóc dể cười lại chân thành cám ơn đùm bọc. Và ta lại dựng xây. Những Little Saigon mọc lên đây đó. Cho những bước chân Việt Nam lạc loài tha hương tìm về dựng xây mái ấm. Cho những chè Hiển Khánh, bánh tôm Tây Hồ, bún bò mụ Rớt, cơm tấm Thuận Kiều, phở tái Pasteur mang về hồn non nước củ.

Tự đó, lá cờ vàng xinh đẹp lại phất phới bay trong hồn Việt Nam tỵ nạn. Màu vàng thiêng liêng của da Việt. Màu đỏ thiêng liêng của máu Việt. Bất diệt. Vĩnh cửu. Nhớ ngày ba mươi năm trước khi lá cờ thương yêu đó bị vùi dập nơi nơi thì tại Paris - thủ đô của lủ “loài người tiến bộ” phản chiến – anh Trần Văn Bá đã hiên ngang phất lên trong lời hiệu triệu: Chúng tôi vẫn còn đây! Việt Nam Cộng Hòa vẫn còn đây! Thật là oai dũng.

Thế trận đã đổi. Giờ đây chúng ta lại cô đơn hơn bao giờ hết. Chúng ta không còn đồng minh cũng không còn bè bạn. Bạn bè cũ giờ tay bắt mặt mừng với kẻ thù của nhân dân ta. Chính khách bản địa quen thói vờ vịt hứa lèo mong kiếm dăm lá phiếu và chút tiền ủng hộ. Vừa xin phiếu xin tiền vừa đu dây với Vẹm! Cộng sản mua chuộc bọn hám danh hám lợi về nước đóng trò con rối. Những tên Cộng sản nằm vùng lục tục kéo nhau xuất đầu lộ diện. Những mong thêm một lần nắm cổ chúng ta mà hút máu!

Kẻ thù – ta đã nhận rõ. Cộng sản không còn che đậy nổi sự nhơ nhớp tanh hôi cùng mưu đồ hung hiễm. Đãt đai biển trời Tổ quốc thiêng liêng nay chúng ký kết dâng cho bọn quan thầy Trung Cộng. Moi móc tài nguyên nhân lực quốc gia ra rao bán. Người Việt đem thân đi làm lao nô cùng khắp thế giới.

Điều đáng sợ nhất đối với Đảng Cộng sản Việt Nam là nhân dân Việt Nam nhìn ra tội ác của chúng! Giờ thì chính đảng viên cũng giật mình phản tỉnh! Đảng viên Cộng sản già nua đang gào lên nhửng lời kêu thê thiết! Tội lắm thay, nhửng kẻ nhận ra tay mình vấy máu đồng bào khi đã gần địa ngục và đã rất xa trời! Ăn năn sám hối dẩu có muộn vẫn còn hơn không. Nội bộ tranh nhau đấu đá giành ăn. Nào là võ nguyên giáp nào là lê đức anh. Nhân dân Bắc Nam giờ đã rõ ai chánh ai tà. Bọn Cộng thực đã không có sự Nhân hòa.

Bọn Tàu ô mộng bá chủ phương nam vẫn còn canh cánh. Chiếm xong các yếu điểm chiến lược biên giới Hoa Việt. Phong tỏa biển Đông chiếm Trường Sa Hoàng Sa. Mở rộng lảnh hải về phía Việt Nam. Đảng Cộng Sản Việt Nam trong cố gắng gìn giử nền chuyên chính độc tài đã mở đường cõng rắn cắn gà nhà. Khi Trung Cộng thanh toán xong Đài Loan chắc chằn Việt Nam sẽ là con mồi kế tiếp. Các nước khác tranh thủ trục lợi kiếm ăn trên một quốc gia đang trên bờ bực thẳm. Đó là luật chơi quốc tế. Trục lợi tới cùng. Ở đâu có kên kên ở đó có sự chết. Thế Địa lợi của Cộng đảng đang là thế tử địa.

Bọn ác sát từ hồ chí minh đến nông đức mạnh tay nhuộm máu dân lành. Hàng triệu triệu oan hồn từ Nam chí Bắc đang thét lời đòi trả mạng. Nhân mạng là thiêng liêng. Trời đất tạo ra con người để thương yêu để hòa hiệp nhịp sống an hòa của vũ trụ. Thế mà bọn chúng tàn hại sinh linh không gớm tay.
Câu nói “Dù phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn” đã nói hết cái dã tâm tàn độc của tên hồ chí minh. Những xác đàn bà trẻ con bầm dập tan nát vì đạn mìn Cộng sản trên đường di tản chiến cuộc là bằng cớ xương máu. Có ai quên được bao nhiêu người bị chôn sống ở Huế năm Mậu Thân. Diệt tăng, hủy chùa, bắt bớ tín đồ. Giam cha xứ, đánh mục sư, chiếm tu viện. Hủy thai nhi đem làm thuốc trường sanh. Tội ác lũ Cộng nô đã viết bằng máu khắc bằng xương dân đen vô tội. Nước nào tẩy hết được tanh hôi.

Thiên thời đã chuyển về tay nhửng người Việt Nam yêu tự do dân chủ.

Ba mươi năm về trước phần đất tự do còn lại của người Việt đã bị vùi dập dưới làn sóng đỏ man rợ. Từ trong đám tro tàn đổ nát, hy vọng đã vươn lên. Mầm sống của dân tộc đã nẩy nở. Chúng ta sinh tồn và lớn mạnh bất chấp sự vùi dập ám toán của kẻ thù. Dẩu rằng mưa bảo còn hoành hành, những cánh “Hoa Địa Ngục” đã vươn lên mạnh mẻ.

Các bạn thân mến của tôi ơi, hãy giử vững niềm tin. Giử vững niềm tin cho cuộc đấu tranh giành tự do cho Tổ quốc!

Không có nhận xét nào: