Thứ Năm, 27 tháng 12, 2007

Một lần gặp Dalai Lama

Từ em dặm trải quan san
Hoa vàng núi thẳm sương mù trắng dâng…

Mùa Thu vừa chớm. Những lọn tóc dịu dàng của gió mơn man trên những cành lá đang độ thay màu. Lá thu vàng úa. Lá thu cháy rực. Như nổi buồn trước nhân thế hưng vong. Nẳng thật nhẹ nhàng và như tinh khiết hơn. Mùa thu vừa nhẹ bước len vào hồn gã lưu vong. Mùa thu choáng ngập lòng với bao nhiêu là xáo trộn. Mùa thu với vẽ đẹp chân phương kiều diễm đã cắm sâu vào tim người một nhát dao đau ngọt. Gã lưu vong gục ngã trên thảm lả khô giòn tan. Hẳn chết khi tim vẫn còn đập bồi hồi. Mùa thu ơi. Cái tâm hồn mỏng mãnh của đứa trẻ ngày mới lớn năm xưa vẫn còn đó mà bao ngây thơ đã hoen ố tự bao giờ…

Vị Dalai Lama già. Lưng đã còng với tuổi đời chồng chất. Ông bắt đầu giảng giải về nhân sinh và giải thoát. Những minh triết âm vang trong không gian. Gã tỵ nạn già còng lưng đầu cúi thấp - ráng để lắng nghe - khi lòng còn thổn thức nổi đau mỗi độ thu về.
Quê hương Tibet của vị Dalai Lama bị bọn Chệt xâm lăng. Bao giờ ngài mới về được cố hương. Cố hương ở nơi mô?

Quê hương gã lưu vong cũng thế. Ở nơi đó, địa ngục Atỳ Đỏ dựng bởi những con quỷ xưng danh cộng sản đang thiêu đốt những gì quý báu nhất của truyền thống tộc Việt. Đi về đâu?

Bầu trời thu rất cao và rất xanh. Không một vẩn mây ngăn trở. Lối mòn qua rừng cây đã ngập tràn xác lá. Đoàn tăng lữ thanh thản cất bước lên đường. Gả lưu vong già vẫn còn nằm nguyên trên thảm lá. Mắt ngước nhìn lên. Những vòm lá thưa thớt. Lá vàng úa. Lá cháy rực..

Không có nhận xét nào: