Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Viết từ xứ đồng bắp 38 - Ngày buồn

Mấy nay trời đang ấm chợt lạnh vì những cơn gió lạnh từ Bắc Cực xa xăm tràn về. Nắng trong vắt. Nắng tràn trề. Nhưng cái lạnh vẫn buốt đôi tay. Đường đến thư viện không xa nhưng ngoằn ngoèo lên dốc xuống dốc. Con đường mòn len lỏi qua những tàng cây phong, cây cleveland pear, cây dogwood đẹp dịu dàng trong buổi sớm mai tinh khôi hạt sương mới. Cũng may là xứ đồng bắp còn có những giây phút đẹp như thơ chứ không thì chán lắm với những cánh đồng bạt ngàn toàn bắp với ngô.

Quyển sách về ngày tàn cuộc chiến đã được gấp lại để trả về chổ đứng lặng thinh trên giá sách thư viện. Cô bé thủ thư trẻ măng hỏi khẻ về cảm nghĩ sau khi đọc xong quyển sách. Mình chả biết nói sao ngoài câu trả lời thường lệ: "Not bad!". Con bé nhún vai rồi bĩu môi: "I know! War is suck"

Vâng, chiến tranh thật chó đẻ. Bước ra ngoài khu vườn trước thư viện. Hít một hơi thở thật sâu. Hơi lạnh tràn vào. Không biết vì mất ngũ đêm qua hay không khí lạnh ẩm làm mình hơi choáng váng. Ngồi yên trên chiếc ghế một lúc dưới ánh nắng ấm.

Chỉ còn dăm ba hôm nữa là tròn ba mươi bảy năm từ ngày miền Nam thất thủ. Thằng học trò mới lớn ngơ ngác trước không gian sụp đổ của quê hương ngày nọ nay đã thành gã lưu vong trung niên già cổi. Chợt nhớ câu đùa của một người lính VNCH trong một ngày 30/4 nào đó:
"Gươm kia dưới nguyệt mài chưa bén - Mà chí anh hùng sớm nhạt phai"
Anh nói xong miệng cười mà mắt hoen đỏ. Người lính binh-đơ (binh 2: binh nhì: binh deux) nhảy dù nhắc lại ngày cuối trong nỗi buồn miên man.

Lúc còn ở SG, bạn tâm tình của mình thường là nhửng người lớn tuổi phần đông là lính. Những người anh đen đủi còng lưng trên chiếc xích-lô hay đẩy chiếc xe ba-gác mua ve chai. Những người anh thương phế binh đẩy xe lăn bán từng chiếc vé số. Cảnh ngộ thấp hèn làm con người gần nhau hơn. Từ quen anh phế binh sửa xe đầu ngõ quen ra anh lính xe tăng nay ngồi bán xe thuốc lá vĩa hè. Anh em với nhau trong những chiều SG chập choạng vào đêm.

Chục năm sau ngày thê thảm mà SG vẫn ngựa xe nườm nượp. Những thằng thanh con tú con nhà giàu có thùng viện trợ từ mẽo cặp kè bên con cán thằng bộ con nhà quan chức đỏ lên đời với quần jean Levi áo thun Lacoste phóng xe cub xanh đỏ chạy ngược xuôi khoe của.

"Đù má nó" tiếng chửi cay độc rít qua  hơi khói thuốc lá Hoa Mai quốc doanh khét lẹt của Tám Cụt người lính cụt chân vì mìn vào ngay ngày áp chót 29/4. "Thời trước tụi chó đẻ này làm giàu trên xương máu lính mặt trận. Giờ đổi đời vẫn còn sung sướng." Có nhiều nhà giàu dân kinh doanh đồ mộc trên đường Minh Mạng (ngô za tự) lộ mặt từng làm kinh tài cho cs hay đem gạo thuốc tây cúng cho vc để vô rừng khai thác gổ.

Đám dân cựu ngồi cả tối chuyền tay những chung rượu Cây Lý rẻ tiền với dăm hạt đâu phọng rang muối mà thì thầm về những ngày tháng cũ. Có một lần một cậu thương binh nghĩa vụ dân gốc hà-lam-linh lang thang đi ra phố. Cậu ta đang nằm ở Y-115 gần đó. Cậu ta thấy Tám Cụt đồng cảnh định tán chuyện. Tám Cụt nói thẳng "tao cụt mày què tao ngụy mày cộng đm đéo quen đi chổ khác chơi". Cậu nọ đành lãng. Tám Cụt không hận sao được khi ngày 30/4 anh bị đuổi khỏi QYV Cộng Hoà với cái chân cụt còn ứa máu cánh tay trái gảy nát còn băng bột. Ít ra cậu thương binh bộ đội này còn được chửa trị còn có tiền bồi dưởng thương binh. Ngày đó anh Tám ngồi gục bên lề đường chờ chết vì sốt nóng hừng hực. May mà có ông già đi ngang kêu con cháu dìu vô rồi tìm một chiếc xe lam quen chở anh về nhà khu chợ Cá.

Cách đây vài năm có một ông người quen nhà vợ ghé thăm. Ông này có hai đứa con gái lấy "vịt cừu iêu wái". Hắn bô bô chửi mấy "thằng chống cộng quá khích" thế này thế nọ còn nói hồi xưa từng đi lính quốc gia nhưng không ghét cs bao giờ và còn khen thời nhà nước hay hơn "thời ngụy". Mình vặn vài câu thì ra cha này làm lính kiểng lái xe cho mấy xếp. Mợ biết mình bắt đầu "sốt tiết" liền nói khéo để mình đi ra rồi mợ bảo lão đừng nóng kẻo ông bố vợ phiền vì khách của cụ chứ không phải của lão. Mình bảo mụ với ông cụ tiếp khách còn tớ đi ra thăm thằng Máchđônàn chứ ngồi trong nhà tý nửa thì thằng đéo già nọ ăn vài cú đạp. Tối về khứa khách cũng đã biến. Ông già vợ không nói gì tuy hơi phật ý vì ông khách biết là lỡ tới nhằm nhà một "thằng chống cộng quá khích" (ccqk). Damn!

Cho tới giờ mình vẫn muốn người hai miền Nam Bắc bỏ hết hận thù. Bởi vì hận thù đó gây ra bởi những kẻ ngoại nhân trục lợi. Không ai có thể sống mãi với hận thù ngoại trừ bọn sán cộng. Có thằng em người bạn làm nhân viên nhà nước nhưng không bao giờ được lên chức chỉ vì bố nó là sỹ quan lính thủy đánh bộ. Làm việc mà thấy em út vô làm sau mà lại lên chức vèo vèo. Cuối cùng chán quá đi buôn bán địa ốc. May trúng đậm vài cú giờ thì cu cậu vui thú điền viên. Mình không thể quên và củng không thể tha thứ cho những tội ác mà đám tội đồ dân tộc ở Bắc bộ phủ gây ra suốt bao năm qua. Thương cho miến Nam vẫn nằm dưới chế dộ quân quản vô hình nhưng thương hơn cho miền Bắc gầy giơ xương dưới ách chủ nô đỏ. Khi chiến tranh con em miền Bắc bị lùa ra chết dập chết vùi trên Trường Sơn cho tới Siêmrệp. Khi hòa bình lại cưỡng chế dân Bắc ra khỏi mảnh đất hương hỏa để bán cho tư bản lấy tiền. Thử hỏi nếu không ccqk thì còn mặt mũi nào mà xưng danh "tui là người Việt Nam".

Nhớ lời thầy Quảng Độ nói dù không làm chánh trị nhưng phải có thái độ chánh trị. Mình có cái may mắn vượt thoát được từ lâu cái tư tưởng làm lao nô cho đảng. Mình còn có cái may mắn hơn là vượt thoát được ra ngoài để sống đời tự do để sống thật như một con người.

Ngày buồn này nhìn về quê xa, sao như thấy một đàn bò ngơ ngác nhìn bầu trời cao xanh với mơ ước được tự do còn quá xa tầm với.




Không có nhận xét nào: