Thứ Ba, 7 tháng 6, 2011

Viết từ đồng bắp 31 - Đàn bò vào thành phố

Sáng sớm nay mình lại thức quá sớm. Giấc ngủ nặng nề ngắn ngũi chỉ làm thêm rời rã. Pha ly café và bình trà quạu rồi ra sau nhà ngồi. Kẻ tha hương bao giờ củng ráng mang theo chút gì đó của cố quận bên lòng. Cuối tuần đi garage sales vớ được một cái bàn thấp và mấycái ghế nhỏ xíu loại dành cho trẻ con. Mua thì mợ cằn nhằn cứ tha "rác" về hoài.Mợ nói kệ... mợ. Heheh. Mình cần có cái bàn thấp kiểu bàn cùa các quán café cóc. Sáng nay có dịp xài rồi đấy.

Trời còn mờ trong sương. Đâu chừng mới bốn giờ sáng thôi. Ngồi dựa tường nhìn mông lung vào khoảng sân. Yên tỉnh thật. Đeo cái headset lên tai và mở lại cái cd Khánh Ly củ mèm mua ở Bolsa năm nảo. Tiếng nhạc xưa oà vỡ trong lời hát "đàn bò vào thành phố reo buồn tiếng hạt chuông..."

Lâu rồi không nghe nhạc Trịnh Công Sơn. Không muốn nghe thì đúng hơn. Hơn hai mươi năm rồi lại nghe bản nhạc này. Cảnh tượng đàn bò lạc vào thành phố sau Tết Mậu Thân 1968 thê lương. Lời than khóc cho một cuộc chiến phi nghĩa. Phận người điêu linh.

Hơn bốn mươi năm rồi tự ngày bản nhạc buốn rầu kia được viết. Bây gìờ nghe lại với một cảm xúc mới. Ba mươi sáu năm qua từ ngày miền Nam đổi chủ nhưng cuộc chiến vẩn chưa tàn. Kẻ bán nước đem chủ nghĩa cộng sản ngoại lai man rợ về dày xéo đồng bào vẫn còn đó. Sự trả thù vẫn còn đó. Con cháu những người lính VNCH vẫn còn bị kỳ thị đối xử. Bây giờ cả dân tộc Việt Nam trở thành một đàn bò ngoan ngoãn trong tay đảng. Đồng chí Bò rất gương mẫu. Làm việc hết năng lực - chẳng hề đòi hỏi chi - không biết phàn nàn ca cẩm - không có ý kiến lề phải lẫn trái - trung thành hết mực và cam chịu cái chết để nuôi sống Lảnh tụ đàn bò. Bây giờ đàn bò kia chỉ còn biết "đứng mơ mây ngàn". Tự do như mây trời quá xa tầm tay với.                                                                                                  
Không viết gì thêm nổi vì buồn lắm...

Du Mục

Đàn bò vào thành phố
Đêm buồn vắng buồn hơn
Đàn bò vào thành phố
Không còn ai hỏi thăm
Đàn bò tìm dòng sông
Nhưng dòng nước cạn khô
Đàn bò bỗng thấy buồn, bỗng thấy buồn
Rồi một hôm đứng mơ mây ngàn

Một người vào thành phố
Đếm từng bước buồn tênh
Một người vào thành phố
Không còn ai người quen
Người tìm về đồng xanh
Nhưng đồng đã bỏ không
Rồi người bỗng thấy buồn, bỗng thấy buồn
Người chợt nghe xót xa đất mình

Điệp khúc:
Ôi quê hương đã lầm than
Sao còn, còn chiến tranh
Mẹ già hết chờ mong
Đã ngủ yên
Mẹ già mãi ngủ yên

Buông lời ru cho muôn năm
Buông vòng nôi cho hư không
Cho hư không buông bàn tay
Con đi hoang
Con đi hoang một đời
Con đi hoang phận này

Đàn bò vào thành phố
Reo buồn tiếng hạt chuông
Một người vào thành phố
Nghe hồn giá lạnh băng
Người tìm về đầu non
Nhưng rừng đã bỏ hoang
Rồi người bỗng hết buồn đã hết buồn
Người lặng nghe đá lên trong mình

2 nhận xét:

Hoang Hac nói...

thank you, vulep. :)

MinhTam . nói...

Ủa đàn bò vào từ bảy lăm mà !