Thứ Hai, 10 tháng 5, 2010

Linh hồn - Cung Trầm Tưởng

 Cứu rỗi hồn làm chi  
Từ khi hồn hôn ám
 
Thâm nám màu hồ nghi
 
Chiều mưa quây cửa ngục
 
Thắp nến niệm tâm kinh
 
Vẫn thấy mình lạc lối
 

Thôi con biết con biết
 
Sau lú lẫn tin dâng
 
Hư vô lùa bóng tối
 
Vào xoá lối thiên đường
 

Hồn giờ đi chân đất
 
Lật đật lối cô đơn
 
Ngã ba phố chập chờn
 
Ánh đèn vàng lửa ngục
 

Súng xa vang liên vận
 
Quỷ hận rống ven đô
 
Bàn tay mưa xô xoá
 
Chiếc bóng goá mơ hồ
 
Loãng tan đêm thuỷ hoạn
 

Đừng tự làm khách sạn
 
Cho ở tạm đời mình
 
Phải tự mình làm ngói
 
Lợp kín mái hồn mình
 

Cũng đừng làm xe khách
 
Chở hành khách là mình
 
Phải giữ mình thường trụ
 
Chỗ trú mình là mình
 

Đi là để trở về
 
Nồng nàn một điểm hẹn
 
Nhất phiến chiếc linh hồn
 
Giữa bão bùng dâu biển
 

3 nhận xét:

MinhTam . nói...

Đi là để trở về...(sao mà nghe giống như là một tiếng thở dài)

Hoang Hac nói...

Không đâu. Nó chứa đầy quyết tâm đấy chứ. "nồng nàn một điểm hẹn - nhất phiến chiếc linh hồn".
Người VN nói "sinh ký tử quy". Sống trong cõi tạm chỉ khi chết mới trở về. Trở về được cái bản tâm diện mục kia hẳn phải vui an lạc.
Diễn rộng ra, sống trong cuộc đời ta bà đầy thị phi mà không đánh mất cái đẹp chân tâm nên chi đi hay về cũng không lấy làm trọng.
Có phải không, O?

MinhTam . nói...

Dạ, em thì lòng trần còn mê muội quá chỉ thấy :"phải giữ mình thường trụ, chổ trú mình là mình" là chân lý.
Chứ nghe hoài :"sống trong cõi tạm chỉ khi chết mới trở về" từ tôn giáo và vixi ...để ru ngũ ý thức hệ con người, thì...phát mà chán