Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

Kinh Khủng Khiếp - Thương người

Trong xóm của Tám Tàng ai củng ớn Tám Tàng. Vì lẽ Tám nghèo nhứt xóm mà xóm của Tám nghèo nhứt xứ Lừa. Tám có hỗn danh Tám Tàng vì hắn rất ngang và ngạnh. Ngứa mắt là chửi té tát chửi thẳng chẳng thèm bóng gió. Tám rất "tàng" vì đạp xích-lô mà xế củng phải mướn để kiếm rượu tiêu sầu.

Bửa kia có thằng cha nọ vốn loại "nhân thân tốt" ý nói là gia đình có công Kák-Mện. Tên này thời chiến củng từng "cách" nhiều cái "mạng". Phần lớn nạn nhơn là người mà y ta ghét chớ chẳng phải là "phản động" cái chi chi. Khi y già chắc hay nằm mơ thấy bị đòi mạng sao đó mà khi vùng dậy lật đật thắp nhang cầu vái. Sát nghiệp nặng quá nên hắn bịnh muốn bại xuội. Thật ra nhìn thấy củng khá là thảm!

Một hôm, cô Năm Chảnh thấy mới nói với Tám Tàng:_Anh Tám coi ông cán hưu tội quá hén. Thấy mà thương! Bịnh gì mà ngặt dữ đa!

Tám Tàng cười khẩy: _Quả báo nhỡn tiền. Sát nhơn cho cố mạng bây giờ húy tử. (Người Nam Kỳ Quốc nói chử "úy" (sợ) ra là "húy"). Bị dậy là còn nhẹ đó.

Năm Chảnh mới trách:_Xét người phải xét thời chớ, anh Tám!

Tám Tàng mới quạt cho một phát sấm sét:_Im đi đồ búzù!!!

Không có nhận xét nào: