Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

Chế Linh - Xướng ca vẫn vô lòai (Văn Quang).


Mấy năm trước Chế Linh về Saigon có gặp tôi nói là em không hát ở VN dù được mời, chỉ hát ở quê Chàm của em thôi. Nhưng nay thấy cưa sĩ đọi ở nước ngoài về, ai cũng được các báo VN bốc thơm chín từng mây đen ngòm và thu được khá nhiều tiền nên đua nhau làm show.
 
Một thực tế khác là bây giờ những người nghe nhạc chán mấy cái ca khúc nham nhở và nhạc gào thét rồi, nên nghe mấy cưa sĩ ở "hải ngoại thương ca" về lè nhè lại rất thích, bởi nó hợp với trình độ cảm thụ văn hoá nghệ thuật ngày càng đi xuống.

Xưa Chế Linh là lính chê... Tôi hạn chế tối đa trên Đài PTQĐ nên nó kiện tôi ra tận Quốc Hội, vu cáo là tôi chia rẽ sắc tộc. Tôi đưa cuốn băng Chế Linh ra cho các dân biểu nghe và nói: Chiến sĩ chiến đấu ngoài chiến trường, mà ca sĩ hát thế này trên Đài gọi là Tiếng Nói Quân Đội, các ngài có nghe được không ?. Thế là huề cả làng. Tôi vẫn tiếp tục hạn chế tối đa.
 
Nó chỉ về kiếm chút cháo dù biết sẽ bị báo chí bên đó chửi rủa. Rất nhiều cưa sĩ biết, vẫn về hát và làm giàu. Bên Mỹ làm sao cỡ Tuấn Ngọc mua nổi biệt thự triệu đô???
Mấy cậu ấm cô chiêu con đại gia đại quan "nhà mặt phố bố làm to", lại thích của lạ, nát bét ở Mẽo mà về Hanoi, Saigon trở thành "vật lạ" như loại thú hiếm sắp tuyệt chủng, mua một con dắt đi theo làm cảnh.
Cho em hay cho bà chị cái xe hơi hay cái biệt thự chẳng nghia lý gì.
 
Đó là lý do Chế Linh và nhiều cô cậu ca nhạc sĩ "hải ngoại" sẽ còn ăn vạ ở VN dài dài.

Văn Quang
 

Thứ Hai, 21 tháng 11, 2011

Tương phản - Cung Trầm Tưởng

Đêm chớp ngày tàn
Theo tiếng xe lăn về viễn phố
Em ơi!
Sương rơi

Ngoài song đêm hạ
Ôi buồn phố xá…
Hoang liêu về chết tha ma
Tiếng chân gõ guốc: người xa vắng người
Em có nghe dồn giã
Bước ai vất vả
Bóng ai chập chờn
Hồn ai cô đơn
Say sưa tìm về ấm cúng
Em có nghe bi ai
Tình ai ấp úng
Thương ai lạc loài
Ăn mày xán lạn một ngày mai

Đêm nay say đất lở
Em có nghe rạn vỡ
Ra muôn mảnh ly rơi
Pha lê vạn chuỗi cười
Bên nớ dạ thành khoe tráng lệ
Trơ trẽn giai nhân phô loã thể
Bên ni phố vãng lòng ngoại ô
Em có nghe mơ hồ
Bước ai thao thức
Gõ nhịp hẹn hò
In dài ngõ cụt
Bóng ai giang hồ
Bên nớ bên ni đêm lạnh cả
Lạnh đêm mà chẳng lạnh vuông phòng

Em ơi bên trong
Dù chia ly đôi phút
Đồng mang nhớ đèo mong
Hai tâm hồn giam kín
Bốn mắt xanh bịn rịn
Anh ngồi làm thơ
Anh ngồi bấm đốt con thơ ra đời

Bên ngoài liếp ngỏ sương rơi
Bên trong kín gió ấm ơi là tình!…

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

Kinh Khủng Khiếp - nhảm

Xa quê lâu ngày nên chuyện quê nghe cứ như chuyện cổ tích. Mới biết ra trong nước có lối nói nghe vần điệu ngô nghê nhưng rất thật tình.  Nhờ câu chuyện về quyển comic Sát thủ đầu mung mủ mà cười ra nước mắt được mấy trống canh...

Tên bạn sau khi nghe chuyện bèn nổi hứng ra liền mấy câu văn vần vì nghe STĐMM đã bị cấm còn làm thơ thì phài xin phép!!! Xin kể ra hầu quý vị khán quan nhé:

- đảng yêu nước y như là ...bán nước

- đảng yêu dân y như muốn... hiếp dân

- chê em gấu mà sao tay anh... bấu (eew cấm U19)

- công an ngầu vì biết... sủa gâu gâu

- tổng bí Trọng mặt chính dòng lật lọng

- chủ tịt Sang chuyên nghề bán giang san

- công an bắt y như là chết chắc

- bác Hồ Đào sắp thế bác Hồ Minh (damn real)

Quý vị nào có nhã ý vào đây tung hứng vài chiêu thì chủ tiệm... "xin kính thưa" (????) :)
 

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

Tên đầy tớ khốn nạn


Chủ và tớ bao giờ mà chẳng xung khắc. Thế nhưng xứ Lừa cái khắc nó làm cho ai nghe chuyện cũng phải xung máu tụ huyết!
Chả là thế này. Ngày xưa hai thằng chủ và tớ đều là dân lam dân lũ. Tuy đồng sàng mà lại dị mộng. Thằng còn nguyên gốc Mít thì quá lành quá cả tin - trong ca dao tên nó là Thạch Sanh. Thằng còn lại thì khôn vặt có hạng - trong làng đểu nó được phong đến tước Lý Thông.
Một hôm xứ Lành - khi đó còn lành chưa thành Lừa - bị bọn thảo khấu râu tóc đỏ hoe tới chiếm. Cả hai thằng đồng sàng nay thành dân nô. Thạch Sanh thì nai lưng cỏng rắn khiêng voi. Lý Thông ranh lắm bèn xin với thảo khấu chúa làm một chân rách việc. Thảo khấu xem đơn xong cười khẩy bảo xưa nay thảo khấu và đểu như dầu với rượu pha vào nhau thì hỏng. Lý Thông vừa nhục vừa phẫn nên bỏ xứ lang thang. Ít ra còn đở cực hơn Thạch Sanh. Đêm nọ, Lý Thông trong cơn mơ thấy Xích quỷ vương hiện hình bảo muốn nên công thì bán hồn. Lý mừng lắm lạy lầy lạy để kêu Xích quỷ vương là cha. Xích quỷ vương cười nhạt bảo ký mau vào sổ đỏ. Tay ký tay cầm lấy cẩm nang xích quỷ, Lý Thông tấp tểnh hồi hương.
Nghe lời Lý Thông, Thạch Sanh kêu hết xóm giềng thân tộc kết đoàn hợp ngũ đi đánh thảo khấu. Dằng dai bao năm sau cùng thì thảo khấu xin thua xuống tàu quy cố quận. Lý Thông bảo Thạch Sanh xưa nay công trạng do mày cả tao chỉ xin làm tớ thôi mời mày làm chủ. Từ đó mọi việc Lý Thông nắm hết. Đám chủ Thạch Sanh nay cực hơn thời khiêng voi cõng rắn. Vì lẽ chủ nhiều tớ có một nên ưu tiên tớ hưởng trọn chủ phải làm hết. Vì vốn tính nhát nên Thạch Sanh còng lưng nuôi tớ. Lý Thông khi thì nắn khi thì xoa. Con cháu Thạch Sanh lỡ dại mồm kêu ca thì thằng đầy tớ Lý Thông cho sai nha giết tất. Từ đó xứ Lành thành xứ Lừa mùi máu tanh lan khắp Ta Bà.
Ngày kia Thạch Sanh sức mòn lực cạn như cây đèn dầu cạn lấy toàn lực thều thào vào tai Lý Thông mày là tên đầy tớ khốn nạn!?!