Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

Viết từ xứ đồng bắp 34 - Thu ơi...

Thu đến rồi vội vã ra đi. Đến rồi đi để rồi lại đến. Để vội vàng đi. Mới hôm nào trưa nắng oi nồng mà sáng hôm sau gió lạnh đã rít gào trên hàng cây bắt đầu úa lá. Xứ đồng bắp mênh mông tít tắp những con sóng xanh rì màu bắp chợt trơ vơ những gốc rạ úa vàng. Chiều cuối tuần đi lang thang trong campus dưới những hàng cây phong cao vút. Lá bay tràn ngập lòng người lữ thứ. Lá vàng lá đỏ xoay tít mù trong cơn gió xao xuyến mùa Thu.

"Chiều rơi trên đường vắng có ta rơi giữa chiều.
Hồn ta theo vạt nắng, theo làn gió đìu hiu.
Lá vàng bay ! Lá vàng bay !
Như dĩ vãng gầy, tóc buông dài, bước ra khỏi tình phai

Lá vàng rơi ! Lá vàng rơi !
Như chút hơi người giã ơn đời trên nẻo đường hấp hối

Hoàng hôn mở lối, rừng khô thở khói
Trời như biển chói
Từng chiếc thuyền hồn lướt trôi
Neo đứt một lần cuối thôi
Cho cánh buồm lộng gió vơi, gió đầy

Chiều ôm vòng tay, một bó thuyền say
Thuyền lơ lửng mãi
Từng tiếng xào xạc lá bay
Là tiếng cội già khóc cây
Hay tiếng lòng mình khóc ai,
giờ đây ?

Chiều chưa thôi trìu mến, lá chưa buông chết chìm
Hồn ta như vụt biến, bay vờn trong đời tiên

Lá vàng êm ! Lá vàng êm !
Như mũi kim mềm sẽ khâu liền kín khung cửa tình duyên

Lá vàng khô ! Lá vàng khô !
Như nét môi già đã nhăn chờ lên nẻo đường băng giá

Chiều không chiều nữa, và đêm lần lữa
Chẳng thương chẳng nhớ

Ðể những lệ buồn cánh khô
Rơi rớt từ một cõi mơ
Nghe đất gọi về tiếng ru
hững hờ

Còn rơi rụng nữa, cành khô và lá
Thành ngôi mộ úa
Chờ đến một trận gió mưa
Cho rũa tình già xác xơ
Cho biến thành nhựa sống nuôi
tình thơ... "
[Đường Chiều Lá Rụng - Phạm Duy - trình bày Thái Thanh: http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=W_YZaS0W9J]

Lời hát Thái Thanh như một mũi dao nhọn đâm ngọt vào tim. Nếu ta phải ra đi trong một chiều xin cho được ngất lịm bên một chiều rực nắng đỏ lá thu.

Sáng nay trời chuyển lạnh như Tiết Lập Đông. Ta lại bước đi trên con đường mòn nhỏ. Thảm lá úa xào xạc theo bước chân. Sương mờ mờ. Bên kia vạt rừng thấp thoáng bóng dáng vài con nai. Đâu đó trên cành lắt lay đôi chiếc lá.

Vào đến nơi làm trời mới vừa hửng sáng. Nhâm nhi ly café đen. Tự nhiên thấy thèm một điếu thuốc lá và nhớ bố nhớ me cồn cào. Không có bố mình chẳng bao giờ biết đến cảnh đẹp mùa Thu và không có me mình sẽ chẳng bao giờ hiểu được cái cảm nhận vô ngôn về âm nhạc Phạm Duy và tiếng hát Thái Thanh...




Không có nhận xét nào: