Thứ Tư, 3 tháng 2, 2010

tưởng niệm nhửng người lính già bất đắc dĩ

mười năm rồi cha chết
ngày cha đi
mưa âm thầm trong đêm
như lệ nhỏ đầy trời

người lính bất đắc dĩ
vì quá hiền lành
chỉ muốn làm ông giáo
bên những trò nhỏ xinh
dẫu là bất đắc dĩ
vẫn ở lại chiến hào
trong giờ tổ quốc hấp hối
khi
tông tông và tướng tá
trách nhiệm vinh quang
xách gói chạy như phi
nhường danh dự cho lính quèn ở lại

trở về căn nhà xưa
nhà mục nát mái tranh bên cầu ruộng
người tù trở về
trong tù ngục bao la
bất đắc dĩ
gánh bánh mì eo sèo trưa nắng gắt
nuôi vợ gầy con nhỏ hắt hiu

người lính người tù người tỵ nạn
than ôi một kiếp đời chắt chiu nhửng giờ vui
trong năm tháng khằng khiu niềm hy vọng

bất đắc dĩ đi làm thân tỵ nạn
xứ quê người và cố quận nơi đâu
cho gã do thái da vàng
lưu đày trên chính quê hương
khác chi đâu
lưu vong trên đất khách

cố giử tròn tiết tháo
như cố giử cái lề của một tờ giấy cũ
không muốn đi về nơi kẻ ác vênh vang

đêm ấy cha đi rồi
chắc gặp lại
vợ hiền và bạn bè đã khuất
mong như thế
 và xin đừng quay lại
tử sinh này 

mười năm rồi cha chết
giọt mưa nào còn đọng mãi trong tâm

1 nhận xét:

MinhTam . nói...

Họ đã chiến đấu và hy sinh trong thầm lặng,
Những người lính già nầy vẫn sống trong nỗi nhớ cuả chúng ta.
Với họ Thế Là Đủ