Thứ Tư, 3 tháng 2, 2010

Kỷ Vật

Kỷ Vật


Em hỏi anh bao giờ trở lại,
Xin trả lời mai mốt anh về.
Anh trở về không bằng áo hoa, mũ đỏ,
Anh trở về không bằng huy chương chiến thắng,
Anh trở về trong chiều hoang, chiều nắng
Trong hòm gỗ hay trên chiếc băng ca,
Anh trở về nằm giữa những vòng hoa,
Những vòng hoa chan hoà nước mắt.

Anh gửi về cho Em một vài kỷ vật,
Ðây chiếc nón sắt xuyên mấy lỗ đạn thù,
Nó đã từng che nắng che mưa,
Ðã từng hứng cho anh giọt nước,
Chiều dừng quân nơi địa đầu lạnh buốt,
Nấu vội vàng trong đó nắm cơm khô.

Anh gởi cho Em một tấm poncho
Ðã rách nát theo hình hài năm tháng,
Lều dã chiến trong chiều hoang cháy nắng,
Che cơn mưa, gió lạnh buổi giao muà,
Làm chiếc võng nằm nhìn đời lính đong đưa,
Và… khi anh chết cũng poncho tẩm liệm.

Nay anh gửi cho Em làm kỷ niệm,
Nhận không Em tình lính chút này đây,
Tình lính đơn sơ vì chinh chiến kéo dài.
Nhưng tình lính chỉ lạt phai,
Khi hình hài và con tim biến thể.

(Chuẩn Uý Nguyễn Hữu Nghị, Tiểu Đoàn 8, Nhẩy Dù, 1969)