Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Viết từ đồng bắp 2

SUNDAY, DECEMBER 28, 2008

2. Vui hay buồn
Đọc BBC thấy đội túc cầu VN thắng giải vô địch ĐNÁ 2008. Cả nước ăn mừng! Mừng nhất chắc là các ông bà “đầy tớ nhân dzân”. “Chủ” mà vui thì sẽ quên chửi bọn “đày tớ” trong dăm ba phút…
Thật sự nếu nước nhà không bị ông đồng chí vĩ đại chun-kụa xâm chiếm bất hợp pháp gần hết vùng Hoàng Sa – Trưòng Sa chưa giải phóng nổi nay lại được các đấng lảnh đạo anh minh con bác Hồ cháu ngoại bác Mao đồng ý ký luôn cho hợp thức hóa các vùng đất biên cương Việt-Hoa thì mình sẻ vui lắm khi nghe tin túc cầu. Than ôi. Nhục mất đất mất biển còn đó. Nay đồng chí bắn ngư dân mình – mai đồng chí đem tàu qua “rape” thềm lục địa VN để lấy dầu. Vậy mà mừng mà vui cái nỗi gì hả các ông bà vừa chủ vừa tớ ở quê nhà. Các người có nhớ chăng năm xưa Hưng Đạo Vương đã dạy:
Nay các ngươi ngồi nhìn chủ nhục mà không biết lo; thân chịu quốc sỉ mà không biết thẹn. Làm tướng triều đình đứng hầu quân man mà không biết tức; nghe nhạc thái thường đãi yến sứ ngụy mà không biết căm. Có kẻ lấy việc chọi gà làm vui; có kẻ lấy việc cờ bạc làm thích. Có kẻ chăm lo vườn ruộng để cung phụng gia đình; có kẻ quyến luyến vợ con để thỏa lòng vị kỷ. Có kẻ tính đường sản nghiệp mà quên việc nước; có kẻ ham trò săn bắn mà trễ việc quân. Có kẻ thích rượu ngon; có kẻ mê giọng nhảm. Nếu bất chợt có giặc Mông Thát tràn sang thì cựa gà trống không đủ đâm thủng áo giáp của giặc; mẹo cờ bạc không đủ thi hành mưu lược nhà binh. Vườn ruộng nhiều không chuộc nổi tấm thân ngàn vàng; vợ con bận không ích gì cho việc quân quốc. Tiền của dẫu lắm không mua được đầu giặc; chó săn tuy hay không đuổi được quân thù. Chén rượu ngọt ngon không làm giặc say chết; giọng hát réo rắt không làm giặc điếc tai. Lúc bấy giờ chúa tôi nhà ta cùng bị bắt, đau xót biết chừng nào! Chẳng những thái ấp của ta không còn mà bổng lộc các ngươi cũng thuộc về tay kẻ khác; chẳng những gia quyến của ta bị đuổi mà vợ con các ngươi cũng bị kẻ khác bắt đi; chẳng những xã tắc tổ tông ta bị kẻ khác giày xéo mà phần mộ cha ông các ngươi cũng bị kẻ khác bới đào; chẳng những thân ta kiếp này chịu nhục đến trăm năm sau tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang danh là tướng bại trận. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn vui chơi thỏa thích, phỏng có được chăng?
Không hiểu sức đá banh thủng lưới có đủ để đá mấy thằng chệt xâm lăng bay về Tàu không nhỉ?

Không có nhận xét nào: