Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Viết từ đồng bắp 1

SUNDAY, DECEMBER 28, 2008

1. Lời đầu cho tôi
Nhửng ngày đông lê thê giăng mây xám cùng gió lạnh căm rú gầm qua khung cửa. Đêm dài mông lung trên đồng bắp mênh mông trơ trọi. Đâu đó cũng có vài ánh đèn le lói vàng úa từ một vài căn trại quạnh quẻ.
Ngồi trong căn phòng nhỏ. Đèn mờ. Tiếng củi trong lò sưởi cháy lách tách. Mùi gổ cháy. Tiếng gió rít bên ngoài. Tuyết bắt đầu rơi dày. Nhớ về Saigon. Nhớ cồn cào đến cái quầng sáng đầy thương nhớ buồn vui nhìn thấy lần cuối cùng khi đôi cánh chiếc phản lực cơ đưa mình rời xa Saigon trong đêm tối. Chợt nhớ đến bài thơ của nhà sư Nguyên Hạnh…
Song tiền đối vãn thiên,
Phong vân các tự nhiên.
Hạc đề cô thanh hưởng,
Tiệm tiệm dạ u uyên.
Đôi cánh bay từ từ vào sâu trong đêm thẳm. Tự năm nào mình về lại chốn này. Âm thầm. Có gì mới cho một kiếp đời tỵ nạn? Không tu mà sống cũng như tu. Ru rú quanh đây hệt như tù. Cho nên người bạn xưa mới gọi mình là “Papillon - Người tù khổ sai”. Hay thật.
Bạn có lần hỏi buồn không? Có biết vui bao giờ đâu mà biết buồn. Không có chút rảnh để buồn. Sáu giờ thức giấc. Tắm cho tỉnh người. Nấu nước pha cà-phê hay trà tùy hứng. Gần bảy giờ sáng phụ bà hiền nội lo cho hai thằng cu sửa soạn đến trường. Cả bọn kiss nhau xong là tan hàng. Vào sở cày trên ki-bo tới chiều. Tan sở là ghé chợ - vợ phone cho một list này sửa này rau. Về tới nhà, hai ông bà xoay ra nấu. Van vĩ cho hai anh cu ăn xong lưng bát cơm thỉ đã bảy giờ tối. Vợ chồng nhìn nhau cười meo méo được một tị thì xua quân đi học bài. Khi chúng lăn ra ngáy thì đã mười giờ đêm. Hết một ngày rồi!
Trong năm thích nhất là mùa Giáng Sinh. Không đi đạo nhưng ăn theo ngày nghỉ. Tha hồ thức khuya mà surf net mà viết lách lăng nhăng…

Không có nhận xét nào: