Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2012

VIết từ xứ đồng bắp - Quê hương ơi sao vẫn còn xa

Ngày thứ bảy đâù tiên của tháng Tám trời nóng ngột ngạt. Những hàng cây im lìm dưới cơn nắng như đổ lửa. Không có một ngọn gió. Những áng mây xám cứ lừng lững trôi qua mà chả thèm nhỏ cho vài giọt mưa ngọt ngào. Biển bắp úa nhợt. Những trái bắp thiếu nước còi cọc. Ông già chủ trại buốn bả đưa cho coi mấy trái bắp vừa bẻ "ốm ròm" và chỉ "đậu" được dăm ba hạt bé bỏng. Điệu này - ông già than - mấy tháng nửa thì giá nông phẩm sẻ tăng vù vù cho mà xem!

Đi ra chợ nhà quê mua được mớ rau đậu cà chua và một quả dưa hấu về ăn giải nhiệt. Về tới nhà vừa ngồi phịch xuống thì mợ nhờ mở tý nhạc. Cái máy CD củ rền rỉ giọng bà Khánh Ly... "Huế Sàigòn Hà Nội - quê hương ơi sao vẫn còn xa..."

Ừ nhỉ! Hà Nội còn xa xôi lắm trong lòng bao người Huế và người Saigon. Hà Nội yêu kiều năm nảo năm nao nay trở thành xa lạ kệch cởm quê mùa. Ngày ấy bà chị cousin con cậu Tư tập kết từ Hà Nội vô. Mấy bà phụ nử Saigon thấy chị tôi xài "nội y" quốc doanh mà kinh hoàng. Những miếng vải hoặc xám hoặc lục thô ráp những tưởng dùng làm giẻ lau. Má tôi lục tủ đưa cho chị mấy món đồ nội hóa thôi mà chị xuýt xoa mãi. Từ ấy chị đâm chán Hà Nội chị ghét đồ quốc doanh và rồi chị bỏ mẹ nó cái vụ Đoàn Đội nhảm nhí mà lo kinh doanh. Ông chồng là anh thằng bạn tôi gặp bả mấy lần đâm mê. Bây giờ hai người đang còn du dương đâu đó bên bờ Florida. Hôm kia tôi gọi nhắc chuyện củ bà ấy cười khanh khách rồi còn pha tiếng đùa "lô mo haloi" (no more Hanoi). Tôi nghỉ tới cô nàng "underware-queen" kia đang tạo bao nhiêu xì-căn-đan ở SG mà thầm thương cho mấy bà mấy chị Hà Nội năm xưa.

Cách đây mấy tháng một đám dân con cháu HO mở cuộc picnic ngoài một cái park khá rộng và yên tỉnh. Không rỏ vì sao mà lại có một đám du sinh xuất thân từ xứ thiên đàng mù. Chắc ngẩu nhiên thôi. Hai đám cùng picnic vô một chổ cho gần mấy cái lò nướng than. Gánh du sinh Hà Nội đoán là thế vì các cô các cậu đó đặc sệt giọng Hà Lam Linh. Gánh con cháu HO chia cho gánh COCC mớ than hồng và đồ ăn thức uống. Đám nhóc tỳ của hai bên có cùng mẫu số "born in the US of A" thì tự nhiên xáp vô ăn uống vì chúng học cùng trường tiểu học. Mấy COCC mới đầu hơi rụt rè nhưng rồi cùng nói chuyện mưa nắng. Các anh cu mẹ đĩ này khoe bố mẹ làm chức này nọ nghe hơi lùng bùng vì chức danh các quan lại đỏ thật quá lạ với cái thằng đạp xếlô năm nao ở "Sìgòn" là mình. Thì ra con quan nên toàn đi Mẽo bằng học bổng. Tôi bùi ngùi nhớ Nam Ngầu bạn tôi. Cha của Nam là cơ sở của cs trong SG. Tết Mậu Thân lộ diện trong khu Vườn Lài (chúng cư Minh Mạng về sau là ngô gia tự). Cha Nam bị chết khi cùng đồng bọn trốn khỏi SG sau Đợt Một TCK bị đại bại. Sau 75, cha Nam không dược công nhận Liệt sĩ vì các đồng bọn vả xếp đều gục trọn gói ở gần đài radar Phú Lâm. Má Nam - một bà già bán rau ở chợ - cay đắng chửi chế độ. Nam Ngầu sống sót chiến trường K nhưng đã chết vì một căn bịnh rất mơ hồ... trúng gió!!! "Con quan thời lại làm quan Con lính suốt đời phải quét lá đa!!!" Thương cho mày quá,  Nam Ngầu - Hắn chết đi trong tay không có một đồng không vợ củng chẳng con. Huế và Saigon vẫn còn xa Hà Nội lắm.

Hận thù rồi củng phải xóa bỏ trong một ngày nào đó. Chia cách hẳn củng có lúc đoàn tụ. Tôi nghe lại bài hát xưa mà bùi ngùi. Ngày dân tộc thực sự bước qua cái rào ngăn trong tâm hồn của từng người là ngày cái chế độ phi nhân bán nước của những kẻ không có linh hồn ở Bắc Bộ Phủ tan rã. Lòng dân như luồng nước mạnh từng đưa cái con thuyền Nghệ An kách mệnh đi tới rồi sẽ thành cuộn sóng thần nhấn chìm bè lủ gian tham bù nhìn cho trung cộng!!!


Không có nhận xét nào: