Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

Viết từ xứ đồng bắp 39 - Tây Đô Hành

Tây Đô Tây Đô có ta về
Nghìn dặm gian nan hề sá chi
Ta có đất trời trong túi rách
Đựng đầy ngày tháng củ u mê

Mấy năm ly tán đời tan hợp
Ta về không ấn tín cầm tay
Thân hữu bạn bè ta nghinh đón
Như một ngày bái tổ vinh quy

Tây Đô Tây Đô ta trở lại
Đỏ một giòng sông chiều không bay

Bài hành Tây Đô nghe lần đầu ở trên chính mảnh đất phù sa màu mở mà nó mang tên. Cần Thơ gạo trắng nước trong. Cô gái Cần Thơ đẹp mặn mòi vẻ dịu dàng đồng nội. Lần đầu tiên tôi đi về phương Nam về miền Tây của nước Việt. Chuyến đi tìm tự do không có chút mơ màng thơ mộng lại càng không có cái sự ly kỳ của phim ảnh Hollywood. Ăn mặc tồi tàn. Tay xách một cái giỏ đệm đương bằng cỏ bàng. Không dám mua vé xe đò mà phải tìm xe hàng hay xe bộ đội chở thêm khách kiếm tiền. Mặt cúi gằm câm lặng. Cố gắng hết sức để mình chìm vào cái đám đông rách rưới có cùng một mẫu số "phó thường dân Nam bộ nghèo hèn".

Đêm xuống. Cần Thơ chìm trong bóng đêm của cúp điện. Lảng vảng ra tới bến Ninh Kiều để chứng thực câu ca dao thời mới:

"Cần Thơ có bến Ninh Kiều
Xung quanh tượng bác - đĩ nhiều hơn dân"

Đúng vậy đó. Cộng sản đắp một pho tượng ximăng khá lớn mang hình ảnh ông hồ sơn màu vàng nhũ. Bến Ninh Kiều là nơi đậu của gánh ghe chành ghe bầu chở hàng. Đêm xuống là lúc các cô gái bán phấn buôn hương xuống đường kiếm sống. Đám thủy thủ dù trên sông hay trên biển củng cùng một "tâm sự" cần giải tỏa. Còn ai khác trong lúc vắng vợ xa nhà ngoài các cô này. Khốn nạn cái thời khốn khó, người ta đành bán thân nuối miệng. Củng vì thế mà đĩ nhiều hơn dân.

Lúc lên được tắc-xi để ra cá lớn (ghe vượt biên) đã gần 2 gìờ khuya. Nằm gọn trong khoang chiếc ba lá mỏng mảnh để cho bà già chèo đò phủ lên tấm nilông xanh. Để thêm phần chắc ăn bà ta còn tương thêm ít bó củi đước và mấy quày chuối. Đêm dài lắm. Căng thẳng và bít bùng trong bóng đêm. Chỉ có tiếng mái chèo khua nước oàm oạp vỗ vào mạn thuyền. Khi mệt quá thiếp đi thời củng là lúc cặp được cá lớn. Chiếc ghe nhỏ thôi nằm êm trong một lạch nước. Không một lời nói, gã đàn ông trên thuyền chụp lấy cánh tay tôi lôi mạnh lên boong thuyền. Trong nhấp nháy, hắn đẩy mình tọt ngay vào trong khoang chứa hàng rồi sập cửa lại...

Dăm ngày sau bể ổ vọt về lại Cần Thơ. Gã đàn ông trên thuyền nháy mình đi theo hắn. Lỡ đường mà lại lạ chổ đành liều chớ sao đây?  Chiều đó hắn kéo mình vào quán cóc ngay trên Ninh Kiều và kêu mấy xị rượu thuốc ra. Chiều đó gã đàn ông đó đọc cho mình nghe bài Tây Đô Hành. Mình giử im lặng không nói không hỏi. Hắn cứ trầm ngâm uống hết ly này tới ly khác. Hắn đọc thơ khe khẻ thôi chắc cho hắn tự nghe. Cuộc rượu tàn. Hắn dắt mình tới một đám nọ cũng sắp xong cuộc nhậu.
_"Anh Năm. Cho gởi thằng em về Sàigòn nghen."
Ông kia - áng chừng là tài xế xe đò - gật gù:
_"Làm một ly đi mậy! Còn thằng em này ngồi đi"
Ông hiệp khách của tôi lắc đầu:
_"Khỏi đi! Mầy đi theo anh Năm dề Sàigòn"
Hắn đẩy tôi ngồi xuống chiếc ghế đẩu rồi quày quả đi.
Ông Năm lắc đầu:
_"Thằng em mày tao gặp lần đầu coi sao quen quá."

Ổng hòi thăm dăm ba câu. Tôi cứ ậm ừ qua chuyện. Ổng cười cười hóm hỉnh rồi nói:
_"Thôi ra xe dìa Sàigòn, bây"
Mấy anh lơ xe đứng dậy. Cả bọn lửng thững đi ra xe. Trời chập choạng tối nhưng khách đi xe - phần lớn là mấy bà buôn chuyến - đã chờ đầy.

Bài hành năm xưa còn nhớ lỏm bõm mấy câu hầu bạn. Bạn nào có nguyên bài xin post lên đây. Lắm khi tôi nhớ ông hiệp khách năm nào. Đi về đâu? Về đâu?



Không có nhận xét nào: