Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012

Viết từ xứ đồng bắp 36 - "Sao anh không hỏi những ngày còn... không?"

"Sao anh không hỏi những ngày còn... không?"

Câu hỏi của người con gái là một lời khẳng định muộn màng khi sự đời đã lỡ! Em đã có chồng. Anh sao không hỏi người ta sơm sớm tý. Bây giờ câu hỏi thay câu trả lời của nàng khiến chàng lạnh toát y như sáng sớm mùa đông lại bị tưới nguyên một xô nước lạnh!

Hồi xưa - khi còn "bé" - ai mà chẳng tương tư một bóng hồng. Chính vì cái ngây dại của tuổi trẻ mà nhiều chàng ôm hận thiên thu. Suốt đời tự rủa xả sao hồi đó mày nhát thế sao không hỏi em một câu để cho giờ này tiếc nuối.

Tuy duyên tình bất toại nhưng chả ai trách chàng sao quá nhát hay trách nàng sao... vội sang ngang. Cái sự ngây thơ, trong trắng, và thánh thiện của tuổi trẻ đẹp ở chổ không dám ngỏ lời đấy, bạn ơi.

Chuyện tình yêu muôn đời vẫn đẹp cho người biết cảm.

Mùa đông năm nay xứ đồng bắp không lạnh lắm. Chỉ đủ cho kẻ tha hương ngồi lim dim trong góc phòng tối êm mà tưởng nhớ những ngày xưa thân ái bên bạn bè trường lớp.

Tên bạn giang hồ từ Thung Lũng Hoa Vàng lại gửi e-mail. Lắm khi thích mà đôi khi củng thấy lắm phiền vì cái loại e-mail forward lung tung. Lắm khi anh gửi lại nhận lại hàng tá e-mail của mình gửi nay lại forward ngược lại khổ chủ. Hôm nay, ku Bơ gửi mình mấy bài phản đối của các "đấng" lão thành cm. (muốn đọc là cách cái mạng hay là chít mẹ nó củng OK). Đọc xong mình tự dưng muốn break the cheese. Bất nhã - bất nhã.

Câu chuyện yêu mà không dám nói khiến mình liên tưởng đến mấy "đấng lão thành cm" của nước Nam ta. Tự thắc mắc, hà cớ chi mà mấy lão không nói như thế khi còn tại chức. "Ngôn" thôi đấy - chưa nói tới "Hành" nhé.

"Sao quan không nói những ngày còn... con dấu!!!???"

Từ mấy anh 6-Dân tới bác Chột cứ thay nhau lên tiếng chê bai phàn nàn. Các bác đoảng ziên loại 30 tuổi đoảng trở lên cũng thế. Cứ làm như mấy thứ tệ nạn của đoảng và nhà nước ta chỉ có từ khi 6-Dân về vườn hay 7-Mắm gì đó vô nằm bịnh viên Nhăn Răng còn trước đó thì... không! Câu chuyện giửa các "đấng lão thành cm" với lại quốc sự nhăn răng là thế.

Thằng Ku Bơ là một tay giang hồ có số má đã "khai thị" cho mình. "Ngu sao nói mậy. Đang ăn ngon mặc đẹp em út ra vô lót tay chục cây là ít. Hổng lẽ há mồm cho chúng mắng là đồ phá thối hay sao chớ!"

Mình muốn vớt vát chút sỷ diện cho các "đấng lão thành cm" thì Ku Bơ hạ đao trảm đẹp. "Ăn no hạ cánh lại an toàn bây giờ phải phê (phán) cho đám chủ nhân đất nước biết hưu quan đây củng có lòng với quốc sự chứ chẳng đùa nhé." À! Thì ra các "đấng lão thành cm" khi lão hưu cũng muốn có tý tiếng... thơm mí lị đời. Miếng (vàng miếng 9999) đã có đầy rương rồi. Có miếng có tiếng mới đề huề chứ!

Tức cảnh sinh tình bèn ra mấy thơ kóc.

Bài một dành cho mấy cậu si tình mà không dám nói:

" I luv U - ngộ hầm xíu cỏn (tui hỏng dám nói),
  Để lâu ngày - malade au coeur  (tui bị đau tchiim)"

 
Bài hai dành cho các "đấng lão thành cm" thích phản... động đậy:

"quan ơi quan hởi quan hời
 sao quan không nói những ngày còn... (tại chức) quan"
 
Định viết tục vài câu nhưng nghĩ lại "anh không muốn tục những ngày còn... thanh". Thôi nhé....


Không có nhận xét nào: