Thứ Năm, 29 tháng 1, 2009

Viết từ đồng bắp 3.

3. Ngày 19/1 của ba mươi lăm năm về trước

Ngồi yên trong đêm. Đêm ngở như rất u tịch mà vô vàn bảo tố. Lòng có phải là bồ tát đâu mà đạt tới vô uý bất động.
Cũng những ngày cận Tết như thế này, tôi đã được nghe bọn tàu ô vừa chiếm trọn Hoàng Sa. Còn nhỏ lắm mà đã uất ức vô cùng. Người lớn trong nhà vốn toàn là lính ra vào hậm hực. Lòng người sôi sục. Vaò lớp cô giáo ngưng bài học mà dạy học trò hát Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ của chú Nguyễn Đức Quang. Từ căn lớp nhỏ tiếng hát ngây thơ nhưng đầy hùng khí lan ra cả trường. Mấy hôm sau được xuống đường đốt đuốc phản đối bọn giặc hán xâm lăng!
Mới đó mà ba mươi lăm năm rồi. Bao giờ nhớ lại củng rân rấn nước mắt nhớ các chú lính HQ anh dủng đánh nhau với bọn tàu ô giử đảo.
Ngày xưa cụ Tố Như than 300 năm sau có ai nhớ cụ không. Cụ hiền quá. Bây giờ mới có ba mươi lăm năm mà còn được mấy người trong nước nhớ có những người lính thủy Việt Nam chết trên những con sóng đại dương để giử gìn Tổ quốc.
Nhà cầm quyền Hà Nội kia quá đê mạt. Khi chính phủ VNCH ra lời kêu gọi phiá cộng sản cùng lên tiếng phản đối thì lời kêu gọi đó rơi vào khoảng không. Làm sao há miệng khi hồ đã bắt đồng ký giâý công nhận chủ quyền trung cộng trên quấn đảo Hoàng Sa - Trường Sa. Mới đây bà vợ bé của lê dzuẩn bổ bả trên BBC đổ vạ cho phạm văn đồng. đồng chì đại diện cho caí tập thể làm chủ tập trung của hồ-dzuẩn mà ký. giờ đổ hết cho đồng thì quá… đểu.
Khi các anh em trong nước xuống đường thì đảng cs “trung quốc chi bộ VN” dập tới bến. Thế mà không cấm được các cậu ấy hát Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ. Bài hát tưởng đã vỉnh viễn đứt… bóng trong nước mà vẩn còn người hát. Đó đâu chỉ là baì hát đơn sơ. Đó là hồn nước là mạch sống yêu nước thương nòi.
Ngày xưa VNCH bị chửi té tát nào là ngụy là tay sai cho Mỹ mà trẻ con còn được bày tỏ lòng yêu nước được đốt đuốc xuống đường. “Ngụy” mà lính Mỹ dám cà chớn là “đục” Mỷ liền.
Ngày nay CHXNCHVN tự (sướng) khen nào là anh hùng đầu đường cuối chợ nào là duy nhất yêu nước nào là… nào là… Thế mà cấm tịt không cho chửi chệt - không cho phản đối gì cả. Yêu nước kiểu gì đểu thế. Thật thương cho nhửng người lính dân nghèo khổ bị bắt đi nghĩa vụ rồi hy sinh trên hai vùng biên cương Việt-Hoa Việt-Miên. Họ hy sinh cho Tổ quốc thật long. Đề cho các ông bà đày tớ nhân rân kia đem đất nước thắm máu ngàn đời dân Việt đi dâng cho bọn tầu ô để mua lấy chút ngày an thân vơ vét của nước máu dân. Có con ông nhớn nào hy sinh kiểu Lê Văn Tám đâu nhỉ???
Vài ngày nửa Tết rồi. Buồn trong lòng lắm.