2. Vui hay buồn
Đọc BBC thấy đội túc cầu VN thắng giải vô địch ĐNÁ 2008. Cả nước ăn mừng! Mừng nhất chắc là các ông bà “đầy tớ nhân dzân”. “Chủ” mà vui thì sẽ quên chửi bọn “đày tớ” trong dăm ba phút…
Thật sự nếu nước nhà không bị ông đồng chí vĩ đại chun-kụa xâm chiếm bất hợp pháp gần hết vùng Hoàng Sa – Trưòng Sa chưa giải phóng nổi nay lại được các đấng lảnh đạo anh minh con bác Hồ cháu ngoại bác Mao đồng ý ký luôn cho hợp thức hóa các vùng đất biên cương Việt-Hoa thì mình sẻ vui lắm khi nghe tin túc cầu. Than ôi. Nhục mất đất mất biển còn đó. Nay đồng chí bắn ngư dân mình – mai đồng chí đem tàu qua “rape” thềm lục địa VN để lấy dầu. Vậy mà mừng mà vui cái nỗi gì hả các ông bà vừa chủ vừa tớ ở quê nhà. Các người có nhớ chăng năm xưa Hưng Đạo Vương đã dạy:
Nay các ngươi ngồi nhìn chủ nhục mà không biết lo; thân chịu quốc sỉ mà không biết thẹn. Làm tướng triều đình đứng hầu quân man mà không biết tức; nghe nhạc thái thường đãi yến sứ ngụy mà không biết căm. Có kẻ lấy việc chọi gà làm vui; có kẻ lấy việc cờ bạc làm thích. Có kẻ chăm lo vườn ruộng để cung phụng gia đình; có kẻ quyến luyến vợ con để thỏa lòng vị kỷ. Có kẻ tính đường sản nghiệp mà quên việc nước; có kẻ ham trò săn bắn mà trễ việc quân. Có kẻ thích rượu ngon; có kẻ mê giọng nhảm. Nếu bất chợt có giặc Mông Thát tràn sang thì cựa gà trống không đủ đâm thủng áo giáp của giặc; mẹo cờ bạc không đủ thi hành mưu lược nhà binh. Vườn ruộng nhiều không chuộc nổi tấm thân ngàn vàng; vợ con bận không ích gì cho việc quân quốc. Tiền của dẫu lắm không mua được đầu giặc; chó săn tuy hay không đuổi được quân thù. Chén rượu ngọt ngon không làm giặc say chết; giọng hát réo rắt không làm giặc điếc tai. Lúc bấy giờ chúa tôi nhà ta cùng bị bắt, đau xót biết chừng nào! Chẳng những thái ấp của ta không còn mà bổng lộc các ngươi cũng thuộc về tay kẻ khác; chẳng những gia quyến của ta bị đuổi mà vợ con các ngươi cũng bị kẻ khác bắt đi; chẳng những xã tắc tổ tông ta bị kẻ khác giày xéo mà phần mộ cha ông các ngươi cũng bị kẻ khác bới đào; chẳng những thân ta kiếp này chịu nhục đến trăm năm sau tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang danh là tướng bại trận. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn vui chơi thỏa thích, phỏng có được chăng?
Không hiểu sức đá banh thủng lưới có đủ để đá mấy thằng chệt xâm lăng bay về Tàu không nhỉ?
letters from a corn field... ghi chép lẩm cẩm của một kẻ đang sống giửa bạt ngàn đồng bắp xứ Cờ Hoa...
Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2008
Viết từ đồng bắp
1. Lời đầu cho tôi
Nhửng ngày đông lê thê giăng mây xám cùng gió lạnh căm rú gầm qua khung cửa. Đêm dài mông lung trên đồng bắp mênh mông trơ trọi. Đâu đó cũng có vài ánh đèn le lói vàng úa từ một vài căn trại quạnh quẻ.
Ngồi trong căn phòng nhỏ. Đèn mờ. Tiếng củi trong lò sưởi cháy lách tách. Mùi gổ cháy. Tiếng gió rít bên ngoài. Tuyết bắt đầu rơi dày. Nhớ về Saigon. Nhớ cồn cào đến cái quầng sáng đầy thương nhớ buồn vui nhìn thấy lần cuối cùng khi đôi cánh chiếc phản lực cơ đưa mình rời xa Saigon trong đêm tối. Chợt nhớ đến bài thơ của nhà sư Nguyên Hạnh…
Song tiền đối vãn thiên,
Phong vân các tự nhiên.
Hạc đề cô thanh hưởng,
Tiệm tiệm dạ u uyên.
Đôi cánh bay từ từ vào sâu trong đêm thẳm. Tự năm nào mình về lại chốn này. Âm thầm. Có gì mới cho một kiếp đời tỵ nạn? Không tu mà sống cũng như tu. Ru rú quanh đây hệt như tù. Cho nên người bạn xưa mới gọi mình là “Papillon - Người tù khổ sai”. Hay thật.
Bạn có lần hỏi buồn không? Có biết vui bao giờ đâu mà biết buồn. Không có chút rảnh để buồn. Sáu giờ thức giấc. Tắm cho tỉnh người. Nấu nước pha cà-phê hay trà tùy hứng. Gần bảy giờ sáng phụ bà hiền nội lo cho hai thằng cu sửa soạn đến trường. Cả bọn kiss nhau xong là tan hàng. Vào sở cày trên ki-bo tới chiều. Tan sở là ghé chợ - vợ phone cho một list này sửa này rau. Về tới nhà, hai ông bà xoay ra nấu. Van vĩ cho hai anh cu ăn xong lưng bát cơm thỉ đã bảy giờ tối. Vợ chồng nhìn nhau cười meo méo được một tị thì xua quân đi học bài. Khi chúng lăn ra ngáy thì đã mười giờ đêm. Hết một ngày rồi!
Trong năm thích nhất là mùa Giáng Sinh. Không đi đạo nhưng ăn theo ngày nghỉ. Tha hồ thức khuya mà surf net mà viết lách lăng nhăng…
Nhửng ngày đông lê thê giăng mây xám cùng gió lạnh căm rú gầm qua khung cửa. Đêm dài mông lung trên đồng bắp mênh mông trơ trọi. Đâu đó cũng có vài ánh đèn le lói vàng úa từ một vài căn trại quạnh quẻ.
Ngồi trong căn phòng nhỏ. Đèn mờ. Tiếng củi trong lò sưởi cháy lách tách. Mùi gổ cháy. Tiếng gió rít bên ngoài. Tuyết bắt đầu rơi dày. Nhớ về Saigon. Nhớ cồn cào đến cái quầng sáng đầy thương nhớ buồn vui nhìn thấy lần cuối cùng khi đôi cánh chiếc phản lực cơ đưa mình rời xa Saigon trong đêm tối. Chợt nhớ đến bài thơ của nhà sư Nguyên Hạnh…
Song tiền đối vãn thiên,
Phong vân các tự nhiên.
Hạc đề cô thanh hưởng,
Tiệm tiệm dạ u uyên.
Đôi cánh bay từ từ vào sâu trong đêm thẳm. Tự năm nào mình về lại chốn này. Âm thầm. Có gì mới cho một kiếp đời tỵ nạn? Không tu mà sống cũng như tu. Ru rú quanh đây hệt như tù. Cho nên người bạn xưa mới gọi mình là “Papillon - Người tù khổ sai”. Hay thật.
Bạn có lần hỏi buồn không? Có biết vui bao giờ đâu mà biết buồn. Không có chút rảnh để buồn. Sáu giờ thức giấc. Tắm cho tỉnh người. Nấu nước pha cà-phê hay trà tùy hứng. Gần bảy giờ sáng phụ bà hiền nội lo cho hai thằng cu sửa soạn đến trường. Cả bọn kiss nhau xong là tan hàng. Vào sở cày trên ki-bo tới chiều. Tan sở là ghé chợ - vợ phone cho một list này sửa này rau. Về tới nhà, hai ông bà xoay ra nấu. Van vĩ cho hai anh cu ăn xong lưng bát cơm thỉ đã bảy giờ tối. Vợ chồng nhìn nhau cười meo méo được một tị thì xua quân đi học bài. Khi chúng lăn ra ngáy thì đã mười giờ đêm. Hết một ngày rồi!
Trong năm thích nhất là mùa Giáng Sinh. Không đi đạo nhưng ăn theo ngày nghỉ. Tha hồ thức khuya mà surf net mà viết lách lăng nhăng…
Thứ Ba, 23 tháng 12, 2008
Quan Tể Sáu Râm
Nước Nam nay có quan tễ tướng tên chử là Kẹt hiệu là Sáu Râm. Lúc còn tại vị, quan tễ có tiếng hết lòng lo cho dân loại con đỏ còn đám dân vàng ba sọc đỏ hay dân đen thì ngấm ngầm ra tay oán hại. Nhờ liêm khiết nên mới làm tễ phụ được hơn chục năm mà tiền xứ Cờ hoa lên đến bạc tỷ trong bank.
Sau có bọn thường thị tranh chức và bảo y rằng:
-Ăn thì cũng đã đủ. Xin nhường cho anh em ăn với!
Mồm nói tay lấy súng AK Chun Kuốc chỉa. Thế là Kẹt ôm hận về vườn theo chính sách gọi là “phục viên”. (chử “phục” là quay về - còn chử “viên” nghĩa là vườn) mà lòng còn uất vì chưa ngồi được vào cái ghế “thiên tử đỏ” tổng bí đao.
Thấy các quan “phục viên” khác vì đang đói mà phải vờ “phản tỉnh” để bọn thường thị đấm mõm cho tý xôi thừa thịt thối nên Kẹt cũng vỏ vẽ thảo mấy tờ sớ khuyến đảng đăng báo lá cải. Không phải vì lợi mà vì danh.
Một hôm quan đi qua ruộng gặp thằng bần cố nông ba đời từ thời Tây cho tới thời Cộng hỏi 1 câu phá thối theo lối “sao anh không hỏi lúc (em) còn ở không”:
-Sao quan không tranh đấu lúc còn quyền binh?!!
Thấy quan có vẻ ấm ớ - thằng thợ cày vặt luôn một câu:
-Mồm quan thật … y như trôn trẻ. Đồ con kẹt!
Sau có bọn thường thị tranh chức và bảo y rằng:
-Ăn thì cũng đã đủ. Xin nhường cho anh em ăn với!
Mồm nói tay lấy súng AK Chun Kuốc chỉa. Thế là Kẹt ôm hận về vườn theo chính sách gọi là “phục viên”. (chử “phục” là quay về - còn chử “viên” nghĩa là vườn) mà lòng còn uất vì chưa ngồi được vào cái ghế “thiên tử đỏ” tổng bí đao.
Thấy các quan “phục viên” khác vì đang đói mà phải vờ “phản tỉnh” để bọn thường thị đấm mõm cho tý xôi thừa thịt thối nên Kẹt cũng vỏ vẽ thảo mấy tờ sớ khuyến đảng đăng báo lá cải. Không phải vì lợi mà vì danh.
Một hôm quan đi qua ruộng gặp thằng bần cố nông ba đời từ thời Tây cho tới thời Cộng hỏi 1 câu phá thối theo lối “sao anh không hỏi lúc (em) còn ở không”:
-Sao quan không tranh đấu lúc còn quyền binh?!!
Thấy quan có vẻ ấm ớ - thằng thợ cày vặt luôn một câu:
-Mồm quan thật … y như trôn trẻ. Đồ con kẹt!
Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2008
Nước mắt cá sấu của bọn ngụy hà-lồi
Có một lần, tên bộ trưởng mang tên Ác Nhân đã nhỏ nhửng giọt nước mắt cá sấu cho tình trạng học sinh bỏ học. Không hiểu hắn lại khóc kiểu nào lần này nếu hắn nghe được tin cô bé học sinh Trần Thị Hoa ở Quảng Bình phải tự vẫn vì không tiền đóng học phí?
Đâu rồi những gã lưu manh mặt nham nhở son cách mạng phấn giải phóng - những tên côn đồ tự nhận là đội tiền phong của giai cấp công-nông?
Đâu rồi những lời hứa “đánh thắng giặc Mĩ (viết sai chánh tả bởi hcm) ta sẽ xây dựng bằng mười hôm nay” hay “sửa tặng em thơ - lụa tặng già”?
Cộng sản với bản chất trí trá gian manh chẳng còn che giấu được ai. Phường bán nước hại dân chính là quân cộng sản. Thế mới rỏ, kẻ ngụy tặc là ai!
Đâu rồi những gã lưu manh mặt nham nhở son cách mạng phấn giải phóng - những tên côn đồ tự nhận là đội tiền phong của giai cấp công-nông?
Đâu rồi những lời hứa “đánh thắng giặc Mĩ (viết sai chánh tả bởi hcm) ta sẽ xây dựng bằng mười hôm nay” hay “sửa tặng em thơ - lụa tặng già”?
Cộng sản với bản chất trí trá gian manh chẳng còn che giấu được ai. Phường bán nước hại dân chính là quân cộng sản. Thế mới rỏ, kẻ ngụy tặc là ai!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)