Thứ Ba, 13 tháng 5, 2008

Nương bóng Từ Bi

Những ngày xưa thân ái khi trời chuyển sang hè. Những cơn mưa ngắn ngũi vừa đủ thấm ướt đôi vai mềm con gái và mái tóc lởm chởm của bọn húi cua. Đó là thời của nhửng quyển lưu bút ngày xanh đượợc trang hoàng vội vã cho kịp chuyền tay nhau trong những ngày còn lại của một niên học sắp kết thúc. Đâu đó trong nhửng trang giấy trắng thơ ngây chất chứa bao nhiêu là ước mơ là hy vọng của một thời sắp biết yêu và sắp hết thơ ngây...

Nhửng ngày xưa thân ái ấy rồi củng qua mau. Mùa hè vẫn đến. Cây phượng cuối sân trường hoa rực đỏ. Lòng ai mà chẳng nao nao cho giờ chia tay gần đến..

Và mùa hè luôn đến trong bùng vỡ của tiếng đại pháo. Bọn cộng lại điên cuồng lao vào cuộc chém giết tàn khốc. Hàng chục vạn xác em thơ mẹ già nằm lất lây trên mặt lộ 13, trên rừng cao su, trên những xóm làng vô danh.
"Chư Pông ai oán hờn trong gió
Mổi chiếc khăn tang một tấc dường"
Một ngày tháng Tư buồn. Mãnh đất tự do cuối cùng đã mất vào tay giặc. Tan vỡ chia ly.

Mùa hè vẫn đến nhưng còn gì vui?

Có một ngày tôi đi vào chùa. Trong ngày Phật đản. Bên ngoài kia vẩn đầy những trại cải tạo, những gương mặt lạnh lẻo nét căm thù của bọn cộng. Ở trong này lại đầy ắp tịch lặng. Tình yêu thương bao la vô hình nhưng hiện hửu của Đức Phật và Đức Quán Thế Âm đã ban cho tôi những giây phút bình yên trong tâm thức. Tôi không còn sợ.

Đó là ngày tôi nương bóng Từ Bi.